[LOL LMHT] Truyện ngắn: Garen kỳ truyện (phần 10)
Với 2 viên thuốc của Master Yi, Garen và Teemo đã giả chết thành công và lừa được Yorick. Họ bắt đầu tìm hiểu nguyên nhân mà Yorick bất tử. Tuy nhiên, hình như có cái gì đó đang theo dõi họ...garen truyền kỳ lmht league of legends lol liên minh huyền thoại
Yorick |
- Cả hai ngươi, còn điều gì muốn biết tại đây trước khi trở thành một phần của nơi này?
Garen nuốt nước bọt vào trong cuống họng, anh lấy hơi và nói chậm rãi từng từ một:
- Ta, sẽ đặt ra ba câu hỏi. Đằng nào thì kẻ chết vẫn là bọn ta, thế nên ngươi sẽ không tiếc về điều này chứ? Câu hỏi thứ nhất là...
- Khoan đã - Yorick ngắt lời của Garen - Từ khi nào, bọn ngươi đã có quyền ra điều kiện ở đây?
Rồi hắn lườm mắt sang cậu nhóc Teemo đang đứng nép đằng sau Garen. Cái nhìn đáng sợ đó làm cho cậu nhóc lẫn Garen thấy lạnh cả sống lưng của mình. Đột nhiên, hắn cắm cây xẻng lên trước mặt:
- Nhưng chẳng có mất mát gì, các ngươi cứ hỏi và ta sẽ trả lời những điều ta biết...
- Vậy đầu tiên - Garen vừa nói, cũng phải vừa đề phòng Yorick sẽ giở trò lật lọng, anh ra hiệu cho Teemo lùi về thêm chút nữa - chỉ tiêu của gia tộc ngươi là gì?
Yorick ngó nghiêng một hồi, hắn đáp lại Garen bằng một thái độ đã đoán trước:
- Ta không trả lời, tiếp theo đi, đã xong câu thứ nhất.
- Vậy - Garen lần nữa cố sức bình tĩnh trước khi bản thân làm một hành động sai quấy nào đó dẫn đến nguy hiểm - có bao nhiêu kẻ giống như ngươi ở đây?
- Khá nhiều đấy, nhưng bọn chúng không hề dễ chịu như ta đâu. Số lượng cụ thể thì ta cũng chẳng cần nhớ hết.
Yorick cầm lấy cái xẻng trên tay phải và tiến về phía trước:
- Câu cuối cùng là gì, nói mau?
- Thresh, hắn ở đâu?...
Thresh |
- Ta sẽ trả lời điều đó... nếu như... cả hai người thật sự chết đi...
Bất ngờ, Yorick vụt thật mạnh cây xẻng từ trên cao xuống, cả hai đã lường trước tình huống này, nên lách qua một bên kịp thời. Cho đến khi đất cát lắng xuống, đòn vừa rồi của Yorick tuyệt không nương tay, cả mặt đất lún xuống sau đòn vừa rồi của hắn.
- Gạt cả ta bằng cái trò vớ vẩn? Tiếng tim đập của hai tên các ngươi nghe thật chói tai đấy. Nhưng đừng lo, tiếp theo thì cả hai sẽ có cái chết thật sự như những người khác mà thôi!
Garen và Teemo nghe xong, vội đặt tay lên ngực của mình tự kiểm tra lại lời nói của hắn. Quả thật, thuốc chỉ có một nửa do đã chia đều cho Teemo và Garen nên hiệu quả không như dự tính ban đầu được. Garen nắm chặt lấy thanh kiếm trong tay, nếu như thuốc đó đã hết tác dụng, đồng nghĩa với sức mạnh của anh đã trở lại toàn phần, hiển nhiên phong thái của một tướng quân dũng mãnh như Garen thì không được mất đi niềm tin vào sức mạnh bản thân. Garen lao tới, một kiếm vung xuống thẳng đỉnh đầu của Yorick. Con quái vật cũng đỡ đòn của Garen bằng cây xẻng trong tay hắn. Tiếng kim loại vang vọng ra xung quanh cũng báo hiệu cho trận chiến của cả hai bắt đầu. Teemo nhào một vòng, phóng liên tục các phi tiêu độc vào con quái vật bất tử. Hiển nhiên, đối với một xác chết biết đi thì những đòn đó của Teemo không hề có lấy tác dụng gì cả. Có điều rằng, đòn vừa rồi cũng làm cho Yorick hơi không vui về cậu nhóc Teemo. Hắn gạt Garen qua một bên, cắm nhanh cây xẻng xuống nền đất và lẩm nhẩm vài câu nói bằng một loại cổ ngữ:
- Các linh hồn được giao kèo từ dòng tộc Mori danh giá, với tư cách là hậu nhân của họ, hãy trỗi dậy các linh hồn đói khát và nhào nặn thân thể của con chồn trước mặt ta, kẻ có được linh hồn của nó sẽ được giải thoát vĩnh hằng khỏi cái lòng đất lạnh lẽo nơi này...
Garen không cần chờ hắn nói xong điều còn lại, anh vung thanh cự kiếm của mình bằng một tay, động tác vừa nhanh vừa mạnh khiến cho hắn chỉ kịp lùi về. Hiển nhiên, đó chỉ là hư chiêu, Garen tiến lên một bước và xoáy kiếm một vòng khiến Yorick không kịp phản ứng, đầu lìa khỏi cổ.
- Không sao chứ nhóc? Có lẽ từ giờ cả hai ta phải tự tìm kiếm Thresh một mình tại đây rồi đấy.
- Garen, ở phía sau kìa.
Teemo hét toáng lên, anh chỉ vừa quay lại, chưa kịp định thần đã bị một đòn chí mạng từ đằng sau của hắn, Yorick chưa chết như anh đã nghĩ. Cái đầu của hắn đang cầm trên tay, và đòn vừa rồi chỉ thực hiện bằng tay còn lại, điều đó đã giúp Garen né được dễ dàng hơn đôi chút. Hắn đặt cái đầu của mình vào chỗ cũ, đồng thời, dùng tốc độ nhanh hơn cả Teemo chớp mắt chạy tới trước mặt Garen, một tay đã phủi bay Garen ra chỗ khác, đủ hiểu rằng sức mạnh của Yorick tuyệt nhiên không thể coi thường.
- Và rồi, đến con chồn nhà ngươi.
Rồi Yorick kéo lê cái xẻng chạy tới Teemo, hắn vẫn nhìn cậu với ánh mắt đáng sợ đó, dự định một đòn kết thúc cậu tại đây. Một ánh sáng từ đâu lóe lên làm cho cả hai nhắm mắt thật vội vã, và khi cả hai mở mắt, thì Yorick đang lăn lộn dưới đất thật đau đớn. Kẻ không thể bị thương bởi các đòn tấn công vật lý hay phép thuật tầm thường lại có thể đau đớn đến thế sao? Một bóng người đã từ từ bước tới, hai tay cầm lấy hai khẩu súng, giống như được chế tác từ ma thuật hơn là vũ khí thông thường. Teemo mở mắt ra, thấy bản thân mình vẫn còn sống, người lạ mặt vừa cứu lấy Teemo bước lại gần, đỡ cậu dậy:
- Cậu nhóc, không sao chứ?
Teemo lắc đầu liên tục:
- Teemo, Teemo không sao cả...
Rồi Teemo chạy nhanh tới đỡ Garen dậy:
- Garen, Garen không sao chứ, có người đến giúp hai ta kìa...
- Ta không sao đâu nhóc, kéo thanh kiếm lại đây nào...
Garen từ từ đứng dậy, trong đó Yorick lại đang nói chuyện với kẻ lạ mặt kia:
- Lại một tên loài người nữa... xưng tên họ đi, rồi ta sẽ khắc tên ngươi lên tấm bia thật đẹp vì có khả năng làm ta bị thương như thế này...
Người lạ mặt kia bật cười, tỏ vẻ rất ngạo mạn:
- Muốn chôn ta... ta lại nghĩ rằng, một kẻ đã chết như ngươi không đủ bản lĩnh.
Rồi nhanh như cắt, người này rút hai cây súng bên người, xả đạn liên tục về phía Yorick. Con quái vật chẳng hề biết đau đớn kia, nay lại e dè khi va chạm với thứ ánh sáng của người này, tiếng thịt khét nghẹt và cơ thể hắn hồi phục chậm chạp chưa từng có.
- Đủ để siêu thoát chưa? Chưa từng có một thế lực hắc ám nào đủ sức mạnh để chống lại ta cả, và hiển nhiên cả ngươi cũng thế mà thôi. Lý do duy nhất mà ngươi còn tồn tại là vì lời nguyền của cánh cửa địa ngục đã mở ra phải không? Nơi này, vốn chưa từng như thế. Ta đã ở đây đủ lâu để tìm hiểu về Thresh, nhưng ta cũng như hai người họ, ta chưa thể biết được hắn ở vị trí nào trên hòn đảo này.
Lucian |
- Ta nói cho ngươi biết. Ngươi còn sống vì oán niệm, ta biết rõ về gia tộc của ngươi, ngươi rất muốn được yên nghỉ nhưng ngươi không đủ mạnh để chống lại lời nguyền, ngươi bị nguyền rủa phải trông coi cái nghĩa trang này đến khi có một ai trong gia tộc ngươi thay thế, nhưng ngươi lại chết khi chẳng có ai nối dõi, vì vậy ngươi sẽ trông coi nơi này, đến cả khi ngươi chết, phải không Yorick. Ngươi đừng tự dối lấy bản thân nữa, ta có thể giúp ngươi giải thoát, nếu như ngươi chỉ cho ta Thresh, hắn đang ở đâu?
- Cho ta một cái lý do tại sao lại phải chỉ cho ngươi về Thresh?
Con người kia im lặng, vẻ mặt không cười hay ngạo mạn như khi nãy nữa:
- Bởi vì, ngươi cũng từng có gia đình, và hiển nhiên ngươi cũng sẽ đau đớn nếu như một người thân của ngươi bị kẻ khác tước đi quyền được sống mà thôi.
Thật không ngờ, con người này cũng như Garen. Nhưng anh ta đã trốn ở đâu trong cái thời gian qua mà ngay cả một trinh sát tinh nhuệ như Teemo cũng không phát hiện được cơ chứ? Sức mạnh vừa rồi của người này cũng thể hiện rõ qua màn chào hỏi vừa rồi với con quái vật. Nói rồi, người lạ mặt nhặt lấy đôi súng chỉ thẳng vào Yorick:
- Bây giờ, hãy nói cho ta nghe nơi ở của Thresh, ta sẽ thay ngươi hoàn thành cái công việc mà ngươi không thể làm được, Yorick...
Yorick không hề nói lấy gì, hắn từ từ đứng dậy và nhìn lại tất cả, hai khóe mắt của hắn chảy nước, nhưng không phải là nước mắt như mọi người, đó chỉ là cát bùn mà thôi, chút cảm xúc còn sót từ cái cơ thể đã chết kia, thật tội nghiệp cho hắn. Chẳng một ai ngờ một Yorick như vậy lại có một hoàn cảnh bi đát đến vậy cơ chứ. Yorick tiến lại gần nghĩa trang, hắn nhìn vào thật lâu, rồi cắm cây xẻng xuống đất:
- Hãy nghe đây, cả ba ngươi, ta chẳng thể rời nơi đây xa hơn, ta sẽ cho ba ngươi sống, nhưng muốn tìm lấy Thresh, hãy băng qua bất kỳ khu rừng nào tại đây. Và đừng sợ hãi sương mù buông xuống, nó sẽ dẫn các ngươi đến nơi cần tìm. Nếu lẩn tránh con đường trước mặt, sẽ chỉ đưa các ngươi vào vòng luẩn quẩn mà thôi. Cả ba nghe xong, Garen hạ kiếm xuống, Teemo cất ống phi tiêu vào túi của mình, người kia tra hai khẩu súng lại:
- Ta sẽ trở lại để giúp ngươi, nếu như đó là sự thật. - Người này quay sang Teemo với Garen - Đi thôi cả hai, ta ở đây đủ lâu để hiểu về mục đích của các người. Không phải cả hai người cũng muốn tìm hắn sao?
Yorick trước khi tiến về nơi yên nghỉ của hắn, hắn nói lại một lần nữa với cả ba:
- Hắn đang ở trên đảo, tòa dinh thự nằm sâu trong đảo, nơi có nhà tù kinh khủng nhất. Hắn ở trong tòa lâu đài đấy, với ma lực và quyền hạn trong tay, hắn bắt các linh hồn, tra tấn họ, khiến cho họ tuyệt vọng, rồi kết thúc tất cả. Hãy đi đi, nếu như muốn tìm những gì của mình...
Cả ba nghe xong, chạy thật nhanh vào rừng, bởi thời gian luôn là thứ mà họ thiếu sót, có lẽ với Garen, đây sẽ là trận chiến cuối cùng của bản thân, nhưng cả ba lại đứng lại nhìn Yorick. Hắn chỉ liếc qua một lần cả ba, hắn vác cái xẻng vào nghĩa trang, rồi lại một lần nữa biến mất. Sau đó, họ lại tiếp tục, như thời gian không thể chờ lấy họ. Garen nhìn thấy người kia, từ nãy giờ vẫn chưa nói lấy câu nào, nhưng giờ Garen lại hỏi:
- Mà này... cảm ơn anh đã cứu lấy bọn ta. Nhưng vì cái lí do gì mà anh lại quyết tìm được Thresh ở đây chứ?
Senna |
- Ta muốn tìm Thresh, hắn đã cướp đi linh hồn vợ của ta. Hắn cướp đi ánh sáng của cuộc đời ta, và với ta, cô ấy là người đẹp nhất, cô ấy tên là Senna. Còn cả hai người thì ta cũng chưa biết nên xưng hô thế nào, riêng ta cứ gọi là Lucian, với lại, nếu không nhầm về diện mạo thì ngài là Garen của Demacia, đúng chứ?
(Theo kynanggame - Nguồn xemgame)