[LOL] Truyện ngắn: Garen kỳ truyện (phần 9)

Garen và bạn đồng hành Teemo đã đến được Shadow Isles - Quần đảo bóng đêm. Sau khi tim kiếm vất vả, cuối cùng họ cũng gặp được Yorick. Nhưng tên này thật quái gở, muốn nói chuyện với xác sống này thì phải là người chết. Garen phải làm gì đây?
lmht league of legends lol liên minh huyền thoại garen truyền kỳ

Quần đảo bóng đêm Shadow Isles
Quần đảo bóng tối Shadow Isles
Cái không khí rợn người ở quần đảo này bình thường đã rất đáng sợ rồi, nhưng chắc chắn một điều rằng nó cũng chưa đủ làm cả Garen và Teemo dựng tóc gáy như giọng cười của Yorick lúc này đâu.
Tiếng bước chân càng lúc càng nặng trĩu của hắn, kèm theo từng giọt mồ hôi lạnh tanh chảy ròng theo hai bên má của Garen. Trong bất kỳ một hoàn cảnh nào, sự tập trung cao độ luôn là sự cần thiết để đưa ra phương án quyết định cuối cùng của mình. Garen cũng như thế, trong những suy nghĩ rối rắm dần đưa cả hai đến gần cái xẻng của tử thần hơn, thì một tia sáng đã lóe lên trong tâm trí của anh. Ngay lúc này, anh nhớ rằng Master Yi đã đưa cho mình hai viên thuốc màu trắng, mà khi uống vào có thể làm cơ thể rơi vào trạng thái chết giả. Nhưng cũng không hẳn là chết, bởi nó chỉ có tác dụng làm nhịp tim kéo dài đến vô tận, bằng một phương pháp nào đó khiến cho trái tim của anh như ngừng đập lại, và cơ thể vẫn hoạt động hoàn toàn bình thường, một loại quân y dược của quân đội. Garen gấp rút lấy nó ra, anh đặt vào đôi bàn tay của cậu nhóc Teemo một viên còn lại. Lúc còn sống ai mà chẳng sợ chết cơ chứ, nhưng mỗi người lại khác nhau ở chỗ, họ sẽ quyết định thế nào cho cái chết của mình. Và Garen, anh nói thật nhanh và hết sức bình tĩnh:
- Teemo, nuốt nó vào mau. Ta không có thời gian giải thích cho cậu, nhưng nếu muốn sống sót ở đây thì cậu phải dùng nó, bằng không hãy trở về bằng viên dịch chuyển còn lại trong người.

Teemo lmht
Teemo
Teemo vẫn còn chút chần chừ, bản thân là một trinh sát tinh nhuệ của thành phố Bandle, cho dù cậu đã hạ được bao nhiêu tên lính Noxus đi chăng nữa, thì đây cũng là lần đầu tiên cậu đối diện với một kẻ địch bất tử thế này, và chẳng một ai lại chẳng sợ những gì mà mình không hiểu về nó cả. Để cậu nhóc này an tâm, anh gấp rút đưa viên thuốc đang trên tay mình vào miệng, rồi nuốt nó ngay cái khoảnh khắc mà đầu lưỡi của Garen cảm nhận được vị đắng lạ thường. Cảm giác trải qua tức khắc không hề gây nên sự đau đớn lên thể xác, nhưng cơn đau đầu diễn ra như muốn nổ tung cả hai bán cầu não của Garen. Anh khụy chân xuống, đặt cánh tay phải lên vai của Teemo, nước mắt nước mũi vẫn đang vương vãi như một tác dụng phụ, Garen hét lên bởi không còn gì để chờ đợi hay lẩn trốn, anh cảm nhận được Yorick đang cách mình chỉ vài ba bước đằng sau mà thôi:
- Chạy đi, nhóc. Trở về với cô gái của cậu đi. Cái xẻng của Yorick lạnh lùng được giơ lên, cái bóng mờ ảo của hắn in hằn dưới mặt đất. Garen chỉ mỉm cười, không hề có chút kháng cự, có vẻ như bản thân anh phải dừng chuyến hành trình của mình ở ngay đây rồi. Trong chốc lát, cái xẻng được giáng xuống rất mạnh mẽ, nhưng nó không nhằm vào Garen, đòn vừa rồi của Yorick nhằm vào cậu nhóc Teemo. Thật may là Teemo vẫn còn đủ bình tĩnh để lách nhẹ sang bên phải, né được đòn vừa rồi của Yorick. Không thể nào tử thần lại bỏ qua một cơ hội để giết anh dễ dàng như thế này được. Garen kiểm tra lại nhịp tim của mình bằng cách đặt tay lên lồng ngực. Cùng lúc ấy, sức lực của anh cũng dần phục hồi lại được vài phần. Garen xoay người lại, nhanh chóng khống chế Yorick bằng những đòn khóa cận chiến của mình. Cho dù tình trạng hiện giờ thì Garen chưa có đến trăm phần trăm sức lực, nhưng nếu là về kinh nghiệm chiến đấu thì nhất quyết anh chẳng hề thua kém ai.
- Nhóc, uống viên thuốc vào nhanh. Nó hoàn toàn có tác dụng, Yorick đã không còn chú ý đến ta nữa.
Garen đang nằm trên người của Yorick siết chặt hắn lại, nhưng tay còn lại của Yorick đồng thời ném cái xẻng bay ngang qua mặt Garen.
- Ta không biết ngươi nói cái gì, nhưng đừng nghĩ ta không giết một kẻ đã chết rồi một lần nữa.
- Ấy không, ta chỉ bảo là, cả hai chúng ta sẽ uống thuốc tự vẫn... mà thôi. Ngươi có thể nhìn qua cậu ấy... Cả hai người bọn ta ghét phải đau đớn lắm...
Garen nuốt nước bọt, cố gắng lấy ngay một cái lý do trong đầu. Đồng thời, anh cũng buông tay và tránh xa Yorick, tiến về phía của Teemo. Yorick chỉ lặng yên, hắn nhìn thật lâu về cả hai với hai hốc mắt đáng sợ. Cho đến khi hắn bước dậy, nhặt lại cây xẻng trên tay và ra hiệu cho cả hai đi theo hắn. Yorick từ bỏ ý định giết chóc, nhưng dù là thế thì Teemo lẫn Garen cũng không thể không đề phòng được. Cả ba người dừng lại trước một mảnh đất vô cùng rộng lớn, bát ngát bao la như từng là một cánh đồng trù phú vậy. Yorick cắm ngay cái xẻng xuống đất rồi quay lại:
- Ta không biết bằng cách nào mà hai kẻ chết rồi vẫn đi lại được. Nhưng thế cũng đỡ phải kéo theo hai người. Và giờ thì đối với người chết, đến giờ chôn xác cả hai rồi, mau bước vào và chọn một nấm mồ tốt đẹp của mình đi.

Yorick lmht
Yorick
Garen tay nắm chặt thanh kiếm mang trên người, Yorick đúng là cái tên lật lọng mà, nào là chết mới nói chuyện được với hắn cơ chứ. Nếu như Teemo không lắp ba lắp bắp lúc này thì có lẽ Garen đã khó mà nhịn nổi cái con quái vật thần kinh này rồi:
- Yorick này, Teemo biết rằng chết rồi thì phải chôn, nhưng mà... Teemo chỉ muốn được chôn chung với mọi người cơ, chỉ có hai người thì lạnh lẽo lắm!
Yorick đập ngay cây xẻng xuống đất, viễn cảnh trước mắt đã thay đổi thành một khu vực khác đáng sợ hơn, từ một cánh đồng bao la thành một nơi mà chỉ có hắn đi lại được. Nghĩa trang và những nấm mồ trước mắt cả ba là một vùng đất bị phù phép, đúng với cái tên gọi “Nơi Yên Nghỉ Cuối cùng”, một trong những nghĩa trang lâu đời nhất Valoran, mà chỉ có gia tộc Yorick mới đủ khả năng mở lấy nó. Teemo càng hoảng sợ hơn lúc nãy, vội bám lấy chân Garen mà nấp đằng sau anh:
- Hoặc... thêm vài ngày nữa chôn cũng được... Yorick nhé.
Garen lúc này đây mới lên tiếng với hắn:
- Trước khi yên nghỉ thật sự, hãy thực hiện một vài yêu cầu của ta, và xem nó như là món quà cuối cùng khi bọn ta bước qua cánh cửa của thế giới bên kia, bọn ta có thể dành một khoảng thời gian nào đó để xem lại nơi đây được chứ?

Garen lmht
Garen
Garen không cần chờ câu trả lời, liền bước vào bên trong, bỏ lại Teemo với Yorick ở ngoài. Anh đi một vòng nghĩa trang này, và chính Garen phát hiện ra, có một ngôi mộ mà bên dưới không hề có lấy một cái thi thể nào. Cái bia nằm lăn lóc cách đó không xa đã đề lên tên của sinh vật ngoài kia, Yorick. Hắn thật sự đã sống lại. Ngoài ra, trên tấm bia còn khắc vài dòng chữ, Garen nhìn ra phía ngoài, Yorick vẫn ở đấy, Garen nhanh chóng đọc vài dòng chữ được ghi bằng cổ ngữ trước khi rời khỏi: "Đại diện của gia tộc Mori kiêu hãnh, kẻ nằm bên dưới sẽ không bao giờ chết để hoàn thành nhiệm vụ cao cả của mình, cho đến khi đủ chỉ tiêu trong đời của kẻ truyền thừa ý chỉ, lúc đấy ngươi sẽ được an nghỉ thật sự..."
Garen ngẫm nghĩ thật lâu cái câu nói được khắc, nó không như một lời nói bình thường, mà như một lời nguyền rủa thì đúng hơn. Chẳng biết được chỉ tiêu ở đây là gì, bởi anh suy nghĩ nếu hiểu rõ lời nói khắc trên bia, thì có lẽ sẽ có cách đưa Yorick về đến nơi yên nghỉ thật sự của hắn. Nhưng rồi, hắn đã cùng Teemo đứng sau lưng Garen:
- Ngươi... đã thấy gì rồi, tên kia - Hắn nói một cách đáng sợ, vừa có ý đe dọa Garen.
- Không phải, ta chỉ thắc mắc là, nơi đây khá là rộng lớn đấy.
Yorick nhìn vào Garen, hắn đạp tấm bia ra xa:
- Đây không phải nơi ta an nghỉ, chỉ là nơi ta "nằm nghỉ" mà thôi. Nhưng ta nói cho cả hai biết, ta cũng lâu rồi chưa có kẻ nào đến đây, hãy tận hưởng những giờ phút cuối cùng đi, và đừng mong đến chuyện trốn chạy khỏi đây. Màn sương đen sẽ dẫn lối ta đến với các ngươi thật nhanh chóng.
Rồi hắn cười thật lớn, con quái vật này cũng có vẻ như cũng giữ lại chút kiêu ngạo của con người chứ không hề mất hẳn bản tính của mình. Yorick nhìn lên trời, rồi lại nói tiếp:
- Tới giờ, đã đến lúc ta cần nằm nghỉ, hai ngươi muốn đi đâu thì đi, đừng nghĩ thoát khỏi tay ta, vì ta rất ghét trốn tìm đấy...
Rồi hắn nằm xuống cái huyệt. Viễn cảnh xung quanh liền trở lại như cũ, Garen kéo Teemo ra xa khỏi nơi đây:
- Teemo, nghe kĩ đây, ta biết được một vài chuyện có thể kéo ta sớm thoát khỏi chuyện này, và ta cần cậu giúp đỡ.
- Teemo muốn đi khỏi đây, h-hắn đòi chôn cả hai chúng ta đấy, Garen. - Teemo cứ mếu máo.
- Cậu nghe cho kỹ này, ta sẽ tìm thứ ta cần, rồi đi thật nhanh khỏi nơi đây, được chứ? Ta vừa đọc trên tấm bia của hắn, và biết được một chuyện, hắn không hẳn là không chết, hắn phải làm đủ chỉ tiêu của hắn, thì mới nhận được sự thanh thản. Nhưng không nói rõ ở đây chỉ tiêu là gì?
Teemo chạy vòng vòng quanh người Garen, để mong lấy lại chút bình tĩnh của mình. Cậu vừa chạy, vừa suy nghĩ:
- Chỉ tiêu? Hừm... Có lẽ là số người hắn đã chôn, nhưng chỉ tiêu của hắn... thì khoảng bao nhiêu Garen?
- Ta đâu có biết, và đó cũng là vấn đề mà ta và cậu cần tìm ra càng sớm càng tốt. Cả hai suy nghĩ, họ đi tìm khắp nơi với hi vọng tìm ra được manh mối, dù rất nhỏ và mỏng manh. Garen thì phát hiện trên một thân cây gần đó dòng chữ cũng mang ý nghĩa tương tự: "Lòng tự hào của gia tộc, không cho phép nằm xuống". Còn Teemo cũng tìm được gần đó một cuốn sách cũ kĩ vứt lăn lóc, có lẽ đã tồn tại rất lâu rồi. Teemo cẩn thận đưa cho Garen, họ bỏ ra cả ngày trời, và nó có vẻ liên quan đến Yorick và sự bất tử của hắn. Cho đến thời hạn một ngày gần trôi qua.
- Tìm được rồi, chính là nó đây này nhóc, tự xem đi. Teemo nhìn vào cuốn sách, vào chỗ Garen đang chỉ ngón tay vào. Teemo mừng rỡ, cậu chạy xung quanh Garen, cả hai cười rất vui vẻ. Họ đã tìm ra được cách cứu lấy bản thân, họ chờ Yorick quay lại, và tự tin rằng, lần này họ sẽ sống sót để tìm ra nơi ở của Thresh. Tuy nhiên, họ vui mừng đến nỗi không nghe thấy cái âm thanh chết chóc đang trỗi dậy đó sao?
... "Thình thịch........ " ... ... "......Thình thịch..." ...
Garen và Teemo chưa hề cô độc khi ở trên đảo này. Và cũng gần nơi đó, một bóng người đang len lỏi qua màn đêm bất tận tiến đến gần cả hai vì nghe thấy tiếng động phát ra. Ánh sáng từ vũ khí của người này đủ soi sáng các linh hồn nghiệt ngã nơi đây. Mang theo ý chí của người vợ quá cố, hắn từng là chiến binh của ánh sáng, nhưng đang dần sa ngã vào độc đạo của mình. Hắn là ai?

(Theo kynanggame - Nguồn xemgame)
Facebook Comments

0 comments